Kể Chuyện Một Nhà Thơ Chân Chính, Câu Chuyện Một Nhà Thơ Chân Chính, Câu 1

*

RSS

*

*
*
*

Ba ngày sau, nhà vua yêu cầu từng người hát cho mình nghe những bài hát họ sáng tác. Các nhà thơ thi nhau cất lên những ngôn từ ca ngợi nhà vua. Chỉ có duy nhất ba người im lặng. Thấy vậy, nhà vua ra lệnh thả tất cả những người đã hát, còn ba người kia lại tiếp tục sống trong ngục tối.

Đang xem: Câu chuyện một nhà thơ chân chính

Ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một ông vua vô cùng xấu xa và bạo ngược. Nhà vua không chịu chăm sóc cho dân chúng mà chỉ lo ham thú vui chơi, bóc lột nhân dân. Cuộc sống của nhân dân lầm than hết nổi. Không chịu nổi cuộc sống này, nhân dân phản ứng lại bằng việc truyền đi một bài hát thống thiết kể vầ nổi khổ của mình đồng thời lên án thói bạo tàn của vua. Thế rồi bài hát đến tai vua. Vô cùng tức giận, ông ta ra lệnh cho lính đi lùng bắt cho bằng được kẻ đã sáng tác ra bài hát ấy về trị tội. Nhưng mãi mà không tìm ra được. Cuối cùng, nhà vua truyền lệnh bắt tất cả nhà thơ và nghệ thuật hát rong trong vương quốc tống vào ngục.

Ba ngày sau, nhà vua yêu cầu từng người hát cho mình nghe những bài hát họ sáng tác. Các nhà thơ thi nhau cất lên những ngôn từ ca ngợi nahf vua. Chỉ có duy nhất ba người im lặng. Thấy vậy, nhà vua ra lệnh thả tất cả những người đã hát, còn ba người kia lại tiếp tục sống trong ngục tối.

Xem thêm: Tải Xuống Và Sử Dụng Google Dịch Tiếng Việt Sang Tiếng Anh, 3 Phần Mềm Dịch Tiếng Việt Sang Tiếng Anh Chuẩn

Đợi đến ba tháng sau, khi cảm thấy thời gian đã đủ để các nhà thơ nghĩ và cảm nhận cuộc sống đày ải nơi ngục giam, nhà vua cho gọi ba nhà thơ đến và lại yêu cầu họ hát cho mình nghe. Lập tức, một trong ba người đã cất cao tiếng hát ca ngợi nhà vua. Ngay lập tức nhà thơ ấy được thả. Còn hai nhà thơ kia bị đem ra hỏa thiêu. Trước khi đi, nhà vua phán: “Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi. Hãy hát lên để tự cứu sống mình. Một trong hai người vội vã cất tiếng hát ca ngợi nhà vua, và người ấy được tha ngay. Còn người cuối cùng vẫn im lặng. Nhà vua tức giận và hét lên: “Trói nó lại! Nổi lửa lên!”.

Xem thêm:

Mặc dù cái chết cận kề nhưng nhà thơ cuối cùng vẫn hết sức hiên ngang. Đôi mắt ngời sáng, miệng cất cao tiếng hát vạch trần tội ác nhà vua. Đó chính là bài hát đã được lưu truyền trong dân chúng lâu nay. Ngọn lửa ngày càng bốc cao, tiếng hát lại càng vang vọng. Chợt nhà vua thét lớn: “Dập lửa ngay! Cởi trói cho ông ta! Trẫm không thể mất nhà thơ chân chính độc nhất của đất nước này!”.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *